5/3/09

Một buổi làm việc với khác hàng - Thân mật và vui vẻ

Tôi post bài này vì đây là một buổi làm việc thân mật, cởi mở và có nhiều kỷ niệm nho nhỏ.


Có thể nói từ khi vào FAST, đây là lần công tác đầu tiên mà tôi dậy sớm, bắt đầu dậy từ 5h30 sáng. Tôi là người ngủ rất sâu, vì vậy buổi tối trước tôi đã hẹn 3 cái đồng hồ + điện thoại, đồng thời tôi cũng gọi cho Hoài 2 lần để nhắc 5h45 qua đón (hix, hôm sau tôi còn thấy ái ngại vì Hoài bảo ngủ mà vẫn bị ám ảnh 5h45).

Thức dậy, tôi chuẩn bị và đi đến đón Hoài, lúc đó khoảng 5 giờ kém 10, tôi đã chậm hơn 5’. Đưa Hoài đến công ty lại bị bố Phúc mắng tội đi muộn, tôi liền chìa con BB của tôi ra, đúng 6h. “con đúng hẹn đấy chứ” tôi nói. “Mày đúng hẹn cái gì, chậm mất 10’ rồi còn cãi”, bố Phúc vừa cười và mắng tôi. “đi hơn về kém mới hên” tôi liền bào chữa. Hóa ra điện thoại của tôi chậm hơn đồng hồ của Bố 10’ liền.

Tôi, Hoài, Thái và bố Phúc lên xe Zace và khởi bánh từ công ty lúc 6h’10 phút, chúng tôi tới cuối đường Hai Bà Trưng để đón anh KhánhNQ, anh đi từ nhà lên. Chưa thấy anh Khánh đến, chúng tôi ngồi ăn sáng tại đó trong lúc chờ đợi.

Trên đường đi, mọi người nói chuyện với nhau khá vui vẻ. Bắt đầu tới Đông Chiều, một màu đen của than xuất hiện bên ven đường, cây cối, nhà cửa, xe cộ đều nhuộm màu đen. Tôi đi qua tuyến đường này chắc phải mười mấy lần rồi nhưng toàn ngủ nên ko để ý. Qua Mạo Khê, tới Uông Bí, chúng tôi rẽ trái để vào đường đi đến chỗ khách hàng. Đường này là đường chở quặng, than, đất đá… nên đường rất xấu, bụi bẩn và đen ngòm. Càng đi đường càng xấu, xe ca, xe tải càng nhiều. Đường vào chỗ khách hàng từ Uông Bí vào khoảng 15 km, nhưng càng vào trong thì dường như càng giống đường lên Tam Đảo, quanh co, khúc khủy. Hai bên là đồi, núi, rừng cây mới lớn…Đi được một quãng tôi nghĩ là sẽ chậm hơn so với lịch khoảng 10’, vậy là tôi liền gọi cho ông Albar, “Mr. Albar, it’s Tai from Fast software, I’m on the way to your office, but I think we’ll be late a litte, maybe, I’ll be there at 9:40 am”. Albar cười và trả lời là không có vấn đề gì. Vào tới cửa công ty tôi thấy rất nhiều xe công trường to đang làm việc tất bật. Tôi gặp anh bảo vệ, tôi bảo chúng tôi vào làm việc với Albar. Anh bảo vệ nói “Albar nào”. “Ông Albar, giám đốc người indo ạ” tôi nói. “không có ông Albar nào cả”. hix, tôi cũng ko làm việc với người Việt nào tại công ty này, tôi chỉ làm việc với mỗi một mình Albar thôi. Thế là tôi đành gọi lại cho Albar, Albar bảo anh Đức gọi lại cho anh bảo vệ là cho chúng tôi vào.

Vào tới công ty tôi gặp Albar và 3 người Indo khác. Albar là người rất giống người Indo, trông rất giống dân nghệ sĩ, mái tóc dài cộng với chòm râu khá manly và trông rất giống James Hetfield của ban nhạc Metallica mà tôi thích. Albar có hỏi tôi về chuyến đi như thế nào, có mệt không. Còn tôi thì hoàn toàn thấy bình thường. Khi bước vào phòng làm việc, mọi người đông đủ. Tôi giới thiệu mọi người bên FAST, còn Albar giới thiệu bên họ, 3 người Indo, tôi chỉ nhớ mỗi anh Susanto, rất rễ nhớ mà. Anh susanto là quản lý tài chính, trông anh giống người Hoa hơn. Còn lại hai người thì trong đó có một anh trông rất rất giống người Việt Nam, còn một chị thì đen xì đặc người Indo. Ngoài ba người Indo còn có anh Đức là người Việt nam, anh Đức cũng khá lành tính và cũng biết một chút tiếng Anh, chắc chỉ vài từ về chuyên môn thôi.

Chúng tôi bắt đầu làm việc, đầu tiên tôi giới thiệu phần overview về công ty. Tiếp đó, anh Khánh, tôi, và Hoài cùng hợp sức demo giải pháp FF. Nhưng chủ yếu là Hoài giới thiệu, Dù mới là lần thứ 2 Demo FF, nhưng Hoài demo cũng rất trôi chảy. Vừa giới thiệu, khách hàng vừa hỏi về chương trình cũng như áp dụng bài toán của họ vào trong chương trình, thấy mọi người đều khá hài lòng về chương trình FF, chỉ có vài vấn đề mà họ muốn có giống như ở bản FB. Thoắt một lúc đã tới 12h30, Albar bảo chiều tiếp tục làm việc về phần Payroll và Costing, còn giờ thì mời mọi người đi ăn cơm đã.

Mọi người để đồ đặc lại trong phòng họp và mấy người Indo đi lên nhà ăn dành cho quản lý cách đó không xa, khoảng 300m. Chúng tôi vừa đi, vừa nói chuyện, vừa nhìn khung cảnh núi và mỏ than đang khai thác. Trong phòng ăn rất sạch sẽ, trong đó có rất ít bàn ăn và được bố trí ngồi kiểu của Nhật bổn, có cả truyền hình vệ tinh đang chiếu kênh của Indo. Lúc này chỉ có một bàn 4 người đang ngồi ăn và một bàn dài dành cho 10 người đang chờ chúng tôi. Albar mời mọi người ngồi xuống và ăn uống rất vui vẻ. Mâm cơm khá thịnh soạn giống mâm cơm của Việt Nam, gồm có: canh rau muống, thịt gà, thịt bò….Có món lá Sắn là lạ với những người đến từ FAST, chúng tôi có hỏi qua chị đầu bếp thì chị bảo làm món này khá cầu kỳ. Ngoài ra, trên bàn ăn còn có một ca lipton ngọt lịm được rót cho mỗi người một cốc thủy tinh khá to, ai muốn lạnh thì lấy thêm ít đá. Người Indo rất thích uống đồ ngọt. Tôi có hỏi Albar, người Việt Nam thường có thói quen uống bia, rượu trong khi ăn, còn người Indo lại có thói quen uống đồ ngọt sao?. Albar có trả lời đúng là người Indo thích dùng đồ ngọt, anh ta trêm vào một câu, vậy thì mới béo như thế kia, Albar vừa nói vừa chỉ sang một anh ngồi bàn bên cạnh, một người mập quá khổ. Anh cũng bảo trà của Việt nam và trà của Trung Quốc uống không có vị gì cả, uống rất chán.

Chúng tôi vừa ăn, vừa nói chuyện, đặc biệt 4 người bạn Indo đều rất hài hước. Mọi người đều biết được vài từ, vài câu tiếng Việt, họ còn tranh thủ học thêm vài câu tiếng Việt. Tôi và Hoài giải thích một vài phong tục ăn uống của Việt Nam. Chúng tôi ăn cơm rất thân mật, tôi chưa bao giờ đi ăn uống với người nước ngoài thân mật như vậy, vừa cười vừa trêu đùa nhau, như kiểu hai bên đã có buổi làm việc thành công, mặc dù công việc còn đang rất dở dang. Tôi thấy rằng người Indo cũng rất cởi mở và vui tính. Chúng tôi dùng bữa trưa hết khoảng gần tiếng, cảm giác thời gian trôi khá nhanh.

Ăn xong mọi người đi về phòng họp làm việc mà không nghỉ ngơi. Lúc đó vào khoảng 13h30, buổi chiều là phần khảo sát của chúng tôi nên công việc căng thẳng hơn. Anh Khánh là người vất vả nhất khi phải khảo sát toàn bộ, còn tôi, Hoài và Thái thì chỉ ngồi nói chuyện với mấy anh Người Indo (anh Khánh làm việc với anh Đức). Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, chuyện về công ty mẹ bên Indo như thế nào? chuyện lịch sử làm việc của mọi người, chuyện công việc của chúng tôi, chuyện chúng tôi triển khai dự án như thế nào....

Tới phần nhân sự - payroll, Albar có mời chị Yến (bộ phận nhân sự) lên phòng họp để trao đổi. Khi trao mọi người trao đổi, tôi chỉ buồn cười cách nói chuyện của chị Yến, chị nói tiếng Anh và tiếng Việt Kết hợp nhau khiến cả Tôi và Hoài đều buồn cười mặc dù không dám cười to, chị Yến cũng là một người vui tính. Lúc chị Yến nói “bên em theo dõi nhân sự vừa hiện đại, vừa nhà quê”. Albar liền nhún vai cười nói một câu “anh không nhà quê đâu nhé Yến”, cái cách nói hài hước khẳng định như kiểu chứng minh là mình không phải “nhà quê” và tiếng việt lớ lớ làm tất cả mọi người đều cười ầm lên. Làm việc khoảng tiếng giữa nữa, công việc cũng kết thúc. Chúng tôi ngồi lại cùng nhau và chốt lại toàn bộ nội dung của buổi làm việc. Tôi nhìn vào đồng hồ, lúc này đã gần 15h30, cuối cùng thì mọi việc đã hoàn tất. Các bạn Indo tiễn chúng tôi ra về, còn các thành viên FAST thì bắt tay khách hàng, ra ngoài cửa chúng tôi còn chụp một hai pô ảnh làm kỷ niệm.

Xong xuôi, mọi người nhảy lên xe Zace của Bố đi về. Tới Uông Bí thì anh Khánh và Thái xuống xe bắt xe khách về Cẩm Phả, còn tôi, bố và Hoài tiếp tục lên xe Zace chạy về Hà Nội.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét